Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Đoạn Long, đứng ở khu vực trung tâm.
Ánh mắt nghiêm túc!
Tần Quân Lâm ngửa mặt cười lớn: “Ha ha ha ha, con mẹ nó tiếp tục điên cuồng cho tao đi!!!”
“Không thể không nói, mày quả thật khủng khiếp, quá mức kinh khủng!”
“Long Quốc từ ngàn năm qua chưa từng xuất hiện thiên tài yêu nghiệt như mày!”
“Nhưng…”
Tần Quân Lâm dừng lại, tức giận gầm thét: “Vậy thì sao?”
“Mày vẫn phải chết, người mày quen biết, bạn bè của mày, người từng giúp mày, tất cả phải chết!!!”
“Nợ máu mày gây ra, bọn tao sẽ khiến bọn họ phải bồi thường gấp trăm, gấp ngàn, gấp chục ngàn lần!”
“Vô liêm sỉ! Lão thất phu nhà họ Tần mày quá vô liêm sỉ!”
Vạn Lăng Phong quát lên.
Lâm Thương Hải cũng gào thét: “Con mẹ nó lão thất phu, bọn tao dù thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày!”
“Ông nội… Cái này… Diệp Bắc Minh chết chắc sao?”
Vân Kiếm Bỉnh giọng run rẩy.
Vân Chi Lan nuốt nước miếng: “Không cứu được, bốn gia tộc canh giữ cùng ra tay, dù là ông cũng phải chết”.
Phong Cửu U than thở một tiếng: “Diệp Bắc Minh, cậu hà cớ gì phải thế? Ban đầu trở thành đệ tử của tôi thì sao có thể có ngày hôm nay?”
“Ha ha, sư phụ, hắn đáng đời”.
Cô gái xinh đẹp sau lưng Phong Cửu U cười nhạt.
Diệp Bắc Minh chết rồi cũng đáng tiếc!
Nhưng.
Thật sự quá sướng!
Tên nhãi vừa phách lối lại ngông cuồng cuối cùng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521604/chuong-1195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.