Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, lóe lên sát ý băng lạnh: “Hay là, cả hai cùng lên đi?”
Soạt!
Ánh mắt của hai người lập tức dồn đến.
Victor hừ lạnh một tiếng: “Nhóc con, mày chán sống rồi hả?”
Osborn trực tiếp ra tay: “Ai cho phép mày nói? Tao phải vặn cái đầu của mày!”
Soạt!
Hắn dậm chân, nền đá dưới đất ầm ầm nổ tung.
Dưới chân hắn xuất hiện một cái hố lớn khủng bố, cả người bắn ra, xông về phía Diệp Bắc Minh.
Chiba Sadako ở phía xa thở dài một tiếng, nhìn qua bằng ánh mắt thông cảm: “Diệp Bắc Minh ơi là Diệp Bắc Minh, anh thực sự muốn chết sao!”
“Ngay cả cuồng ma khát máu mà anh cũng dám khiêu khích? Chốc nữa bị anh ta vặn đầu, xem anh làm thế nào!”
“Khà khà khà…”
Cô ta ôm bụng cười lớn, cành hoa rung lên.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu nhóc, cần tôi giúp không?”
Diệp Bắc Minh cất giọng băng lạnh: “Không cần, nếu người kia không ra tay, thì để tự tôi”.
“Vừa hay thử cảnh giới võ tông, có thể tự mình giết được võ thánh đỉnh phong hay không!”
Tốc độ của Osborn cực nhanh, giống như xe lửa đang phi chạy.
Hắn xông đến, trực tiếp đập về phía Diệp Bắc Minh!
Nếu là võ tông bình thường, sợ rằng sẽ bị đâm thành sương máu!
Cuồng ma khát máu Osborn cười hung dữ một tiếng: “Nhóc con, mày sẽ được chết ngay, không phải đau đớn!”
“Trả giá cho sự cuồng ngạo của mày đi! Đồ phế vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521554/chuong-1145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.