Truyền âm hỏi: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, kiếm Đoạn Long có thể dùng ma thú tinh hạch phụ ma không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận: “Nhóc con, cậu đừng làm nhục kiếm Đoạn Long!”
“Phụ ma?”
“Đó là thứ mà vũ khí rác rưởi mới cần phải làm!”
“Cậu nói hai chữ phụ ma chính là làm nhục kiếm Đoạn Long!”
Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ, anh gật đầu: “Biết rồi”.
Văn Nhân Mộc Nguyệt mặt đầy mong đợi nhìn Diệp Bắc Minh: “Tôi đồng ý dùng ba mươi viên đan dược huyền phẩm để trao đổi, được không?”
Diệp Bắc Minh thu lại tinh hạch của Tật Phong Lang.
Xoay người liền muốn rời khỏi Tật Phong Cốc: “Hầu Tử, chúng ta đi”.
“Được, anh Diệp”.
Hầu Tử đuổi theo, hai người đi về phía bên ngoài Tật Phong Cốc.
“Chờ chút!”
Ánh mắt Văn Nhân Mộc Nguyệt lóe lên, ngăn Diệp Bắc Minh: “Tối qua người anh giết chết đến từ cung Hạo Miểu, bây giờ anh rời đi, chắc chắn cung Hạo Miểu có thể tra ra!”
“Chi bằng bây giờ hai người cùng gia nhập cung Xã Tắc? Tôi có thể đảm bảo cung Xã Tắc sẽ bảo vệ an toàn tuyệt đối cho các anh!”
Diệp Bắc Minh lập tức từ chối: “Không hứng thú”.
Văn Nhân Mộc Nguyệt có chút nổi nóng: “Tôi nể anh cứu tôi một mạng mới cho người anh em của anh một chỗ”.
“Anh nhất định muốn từ bỏ?”
Cô ta cảm thấy Diệp Bắc Minh thật không biết điều: “Anh biết không, các gia tộc lớn của giới thế tục vì một chỗ…”
Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521529/chuong-1120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.