Một thám thử xông vào lều trướng, quỳ một chân xuống: “Vương thượng, mới vừa nãy Diệp Bắc Minh đã rời khỏi thành Võ Đế”.
“Cái gì?”
Tào Anh vẫn chưa nguôi cơn giận, lạnh giọng hỏi: “Có chuyện gì, tại sao hắn đột nhiên rời khỏi thành Võ Đế?”
Thám tử lắc đầu: “Thưa vương thượng, thuộc hạ không biết”.
Tiêu Long Cơ lạnh giọng hỏi: “Cô gái của Vạn Bảo Lâu đó, có đi cùng không?”
Thám tử nhanh chóng nói: “Thưa cung phụng Tiêu, trong đoàn người đi cùng không có phụ nữ”.
“Chỉ có một phi công, sau khi Diệp Bắc Minh rời khỏi thành Võ Đế, đã lên một chiếc máy bay, bay về phía Tây”.
Tào Anh ngẩn người: “Một mình? Đi về phía Tây?”
Sau đó.
Ông ta ngửa cổ cười lớn: “Ha ha ha, ông trời giúp ta, lão Tiêu, dựa vào ông đấy”.
Tiêu Long Cơ cau mày, khuôn mặt già nghi hoặc: “Thật kỳ lạ, Diệp Bắc Minh muốn làm gì?”
“Vào lúc này, tại sao lại rời khỏi thành Võ Đế?”
“Mặc kệ hắn làm gì”.
Vua Tây Vực Tào Anh đập bàn, trong mắt đầy lửa giận: “Lão Tiêu, mời ông lập tức ra tay, phế bỏ Diệp Bắc Minh, đưa hắn về đây”.
“Tôi không những muốn biết bí mật của hắn, tôi còn muốn hắn sống không bằng chết!”
“Tôi muốn người thân, bạn bè, đàn bà của hắn, từng người phải chịu hết giày vò, chết thảm trước mắt hắn!”
…
Một tiếng sau.
Máy bay đáp xuống dưới núi Tuyết.
Phi công cung kính nói: “Cậu Diệp, phía trước chính là Tật Phong Cốc”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521509/chuong-1100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.