“Cản lại cho tôi!!!”
Lúc này.
Ông Trịnh, ông Chu, ông Giang, ông Dư ngồi trong xa.
Nghĩ mà sợ!
Ông Chu bốc hỏa, vỗ ghế bằng da thật: “Con mẹ nó, Diệp Bắc Minh này quả đúng là quá điên cuồng rồi!”
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, ai muốn chơi với hắn chứ?”
Ông Giang gật đầu: “Ai nói không phải chứ, giết người trong thành Võ Đế, quả thật là điên rồi!”
Ông Dư cau mày: “Đắc tội với người canh giữ gia tộc, chúng ta sẽ không gặp phiền phức chứ?”
Ông Trịnh nói: “Không cần lo lắng, quay về tôi tìm chút mối quan hệ, lập tức rút lui khỏi hiệp hội võ đạo!”
“Hiệp hội võ đạo rách nát này, một ngày tôi cũng không muốn ở lại!”
“Đám ngu đần đó! Đi theo Diệp Bắc Minh sớm muộn gì cũng chết!”
“Mẹ kiếp!”
Mấy lão giả không hề để ý hình tượng, tức miệng chửi lớn.
Kít!
Bỗng nhiên.
Một cước thắng gấp, mấy người đụng vào hàng ghế trước.
Bọn họ đang định nổi giận, giọng nói hoảng sợ của tài xế truyền tới: “Mấy vị trưởng lão, chúng ta bị bao vây…”
“Cái gì?”
Trưởng lão nhìn ra ngoài xe, chỉ thấy đại quân ùn ùn kéo đến.
Một lá cờ Vương đón gió tung bay.
“Cờ của vua Tây Vực!”
“Đây là cờ Vương, vua Tây Vực đích thân đến!”
Con ngươi mấy người co lại!
Mặt già nua trắng bệch!
Đám người ông Trịnh, ông Chu, ông Giang, ông Từ bị bắt, áp giải đến trước mặt vua Tây Vực.
“Quỳ xuống!”
Quát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521489/chuong-1080.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.