Có quá nhiều võ giả đến mộ kiếm xin kiếm.
Ngay cả trưởng tộc của gia tộc người canh giữ cùng từng đích thân đến.
Chỉ một Long soái nhỏ bé, thực sự chẳng đáng là gì.
Nếu không phải có thư ký Tiền, Phương Dã Tử cũng chẳng thèm để ý Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi muốn tự mình đúc thử”.
“Ha ha!”
Phương Dã Tử cười khinh thường, không hề khách sáo nói: “Cậu thanh niên, đúc kiếm không phải trò trẻ con”.
“Nếu cậu chỉ là độ nóng ba phút, cậu đến từ đâu thì quay về đó đi”.
“Đừng lãng phí thời gian của mọi người, tôi rất bận, không rảnh để đùa với cậu!”
Ông ta hơi bực bội.
Diệp Bắc Minh cười: “Ông có gì đáng để ngạo mạn?”
“Tôi muốn đúc kiếm, dùng chỗ của ông là coi trọng ông”.
“Ông tưởng mình giỏi lắm sao?”
“Còn nói chuyện với tôi bằng thái độ đó, bất kể ông là đại sư đúc kiếm đệ nhất phương Bắc, cũng phải chết!”
Phương Dã Tử ngẩn người: “Cậu… cậu nói cái gì?”
Ông ta không ngờ, Diệp Bắc Minh lại nóng tính như vậy.
Các võ giả khác, có ai dám ăn nói với Phương Dã Tử như vậy?
Cho dù là người của gia tộc người canh giữ, cũng phải xin ông ta đúc kiếm!
Bỗng nhiên.
Ầm!
Một luồng uy áp khủng bố ập đến.
Giống như biển thét!
Thụp!
Phương Dã Tử như bị sét đánh, thụp một cái quỳ xuống đất.
Lập tức, rất nhiều đúc kiếm sư nhìn qua, ánh mắt đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521463/chuong-1054.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.