Vương Như Yên, Lục Tuyết Kỳ, hoàng hậu Hồng Đào vội vàng ngăn lại Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, em đừng có gấp, nghe các chị nói xong đã”.
“Thất sư tỷ chỉ ở trong nhà, cũng không phải gặp nguy hiểm”.
“Dù em đi Côn Luân Khư thì có thể làm thế nào?”
Diệp Bắc Minh: …
Đúng là quan tâm quá sẽ bị loạn.
“Ý của sư tỷ là?”
Anh nhìn ba người.
Lục Tuyết Kỳ nói: “Các chị chỉ muốn nói với em, đừng quá nóng nảy”.
“Thất sư tỷ sớm muộn sẽ về, sáu tuổi chị ấy đã lên núi, tu võ hai mươi năm”.
“Rời nhà lâu như vậy, đột nhiên về nhà một lần liền lấy đi Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm, em bảo nhà họ Liễu sẽ nghĩ thế nào?”
Lửa giận của Diệp Bắc Minh cũng nguôi ngoai vài phần.
“Đây là một bức thư tự tay Thất sư tỷ viết cho em, em tự mình xem đi”.
Cô ấy đưa ra một bức thư.
Diệp Bắc Minh mở ra xem, bên trong là nét chữ ngay ngắn thanh gọn.
Đọc xong bức thư, Diệp Bắc Minh thở dài một hơi: “Thất sư tỷ không sao là tốt rồi, tỷ ấy bảo đệ tạm thời quản lý chiến đội Tu La”.
Tút tút tút!
Lúc này điện thoại đổ chuông.
Sau khi nhận điện, sắc mặt Diệp Bắc Minh liền trở nên quái dị.
Sao cô ta lại gọi điện cho mình?
“Được, tôi đến ngay”.
“Các vị sư tỷ, đệ còn có chút chuyện, đệ đi trước đây”.
Nhìn Diệp Bắc Minh rời đi.
Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521421/chuong-1012.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.