“Dạ”.
Trần Lê Y gật gật đầu.
Diệp Bắc Minh sầm mặt, truyền âm hỏi: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có người tới mà ông cũng không nhắc nhở tôi?”
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến, có vài phần kỳ ảo: “Tôi là tháp Càn Khôn Trấn Ngục, không phải bảo mẫu của cậu”.
Diệp Bắc Minh phản bác: “Nếu như cô ấy muốn giết tôi thì sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh: “Nhóc, với thực lực của cô ấy, cộng với tầng thứ nhất Cửu Chuyển Kim Thân quyết của cậu”.
“Dù cậu có cho cô ấy một cây đao, cô ấy cũng không chém phá da của cậu được”.
“Cậu thật sự gặp phải nguy hiểm thì tôi mới nhắc nhở cậu, một người phụ nữ vô hại ở bên cạnh cậu, cậu làm tôi nhắc nhở cậu thế nào?”
Diệp Bắc Minh: “…”
Hình như lý lẽ là thế thật.
Mặc dù Trần Lê Y có chút võ công.
Nhưng cũng chỉ chừng võ giả cấp Huyền.
Đối phó người bình thường vậy là đủ.
Nhưng ở trước mặt những võ giả khác thì hoàn toàn không đáng chú ý.
Diệp Bắc Minh nhìn Trần Lê Y: “Hay là cô đi trước đi”.
“Hả?”
Trần Lê Y lập tức luống cuống, vô cùng đáng thương đáp: “Thiếu chủ, anh không cần tôi nữa sao?”
“Đừng đuổi tôi đi được không? Tôi… Tôi không có nơi để đi”.
“Tôi rất nghe lời, làm gì cũng được”.
Đôi mắt cô ấy lập tức đỏ lên.
Bố mẹ cô đã bị Khương Ngọc Châu giết.
Cô thì được Diệp Bắc Minh cứu.
Diệp Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521400/chuong-991.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.