Cho đến khi bão kiếm sắp đến gần cổ họng thì cậu ta mới dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm, dùng lực bẻ gãy!
“Leng keng” một tiếng giòn giã.
Bảo kiếm bị bẻ thành hai nửa.
Cong tay lại bắn ra.
Phụt!
Thanh kiếm bị gãy bay ra ngoài, đâm thẳng vào bụng Diệp Ngưng Huyên.
Cô ta nhổ ra một ngụm máu tươi, bay vọt ra rơi lại vị trí cũ.
Diệp Phi Phàm giễu cợt: “Chỉ là một thanh kiếm được làm bằng thép tầm thường thôi mà cũng đòi giết Diệp Phi Phàm tôi đây hả?”
Diệp Ngưng Huyên giương cổ nói: “Muốn chém muốn giết gì tùy cậu!”
“Giết chị ư? Đơn giản quá rồi”.
Diệp Phi Phàm lắc đầu, nói: “Tôi muốn tất cả các người đều tận mắt nhìn thấy Diệp Phi Phàm tôi đây trở thành người đứng đầu của nhà họ Diệp như thế nào”.
“Rồi lại dùng cách này để đưa nhà họ Diệp đi vào bước đường cùng!”
“Ấn soái của gia chủ đang ở trong tay chị đúng không? Mau giao ra đây”.
“Cậu nằm mơ đi!”, cặp mắt Diệp Ngưng Huyên ứ máu.
“Không biết điều”.
Sắc mặt Diệp Phi Phàm lạnh như băng.
Bước một bước lớn tới trước người Diệp Ngưng Huyên, chuẩn bị lục soát.
Ầm!
Đột nhiên có một hơi thở mạnh mẽ tấn công tới.
“Hửm?”
Diệp Phi Phàm bị giật mình, vội vã lùi về sau.
Một luồng kiếm khí gần như vụt qua ngay cạnh người mình khiến cho cậu ta rất tức giận.
Nếu như chậm thêm một giây nữa thôi là đã bị luồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521398/chuong-989.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.