“Anh đã phát hiện ra việc của chúng tôi, thì anh cùng để lại cái mạng đi!”
Cạch cạch cạch!
Mười mấy võ giả của nhà họ Khương cũng bao vây đến.
Diệp Bắc Minh chậm rãi ngẩng đầu: “Cô, chắc chắn chứ?”
“A, là anh!”
Nụ cười của Khương Ngọc Châu liền cứng đờ, khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
“Cô chủ, hắn là ai?”
Đám võ giả nhà họ Khương thấy rất kỳ lạ.
Chẳng phải chỉ là một tên nhóc bình thường sao?
Có gì đáng sợ chứ!
Khương Ngọc Châu lại sợ đến tê dại da đầu, cơ thể không nhịn được run lên: “Diệp… Diệp Bắc Minh… xin lỗi, tôi… tôi… tôi không cố ý…”
“Cái gì?”
“Diệp Bắc Minh!”
“Cô chủ, hắn chính là Diệp Bắc Minh?”
Đám võ giả nhà họ Khương sợ đến suýt nổ cả tim.
Sượt sượt sượt!
Tất cả đều sợ hãi lùi lại.
Ba chữ Diệp Bắc Minh sớm đã vang khắp giới võ đạo.
Cho dù là gia tộc cổ võ nghe được, cũng phải sợ run người.
Trần Lê Y cũng kinh ngạc đến mở to đôi mắt, vẻ mặt chấn kinh nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh chính là Diệp Bắc Minh?”
“Chính là Diệp Bắc Minh mà trên đại hội võ đạo đã từ chối làm đồ đệ của Phong minh chủ, hơn nữa còn một mình giết mười mấy trọng tài”.
Suýt nữa khiến đại hội võ đạo không thể tiếp tục được nữa?”
Diệp Bắc Minh sờ mũi: “Tôi có lợi hại thế không?”
“Có!”
Trần Lê Y gật đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521381/chuong-972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.