Diệp Bắc Minh không thèm tốn nước bọt.
Giơ kiếm chém nốt một chân còn lại của Lý Tái Hy.
Trên quảng trường phía dưới tĩnh lặng như cái chết.
Đều bị chấn hãi bởi thủ đoạn đáng sợ của Diệp Bắc Minh, toàn hội trường im phăng phắc!
“A!”
Lý Tái Hy gào lên thảm thiết, đau đến con ngươi trố ra, mắt đầy máu: “Tao nói, tao nói…”
“Là người Long Quốc, tao nghe thấy bố tao nói chuyện điện thoại với một người Long Quốc”.
“Tập đoàn Lý thị chỉ nhận sự nhờ vả của người ta…”
Người Long Quốc?
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lóe lên, xem ra còn có người đang ẩn nấp, chưa bị tìm được.
“Mày còn biết gì nữa?”
“Không biết, tao chỉ biết bấy nhiêu thôi”.
“Ầy”.
Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Cho nên, mày không biết gì hết, nhưng lại gọi điện chế nhạo tao?”
“Đúng thế…”
Lý Tái Hy mặt xám như tro.
“Thì ra là tên phế vật”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nhưng không sao, bố của mày chắc chắn biết”.
Đồng tử của Cao Ly Quốc co lại, vẻ mặt chấn kinh: “Bố của tao là chưởng môn nhân của tập đoàn Lý thị, mày muốn đi tìm ông ấy?”
“Làm sao mày dám… tổng bộ tập đoàn Lý thị canh gác nghiêm ngặt…”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh trả lời: “Không liên quan đến mày”.
“Rắc rắc” một tiếng giòn tan.
Trước mặt rất nhiều người rất nhiều phóng viên.
Hắn là người thừa kế giống như hậu duệ mặt trời, bị Diệp Bắc Minh tiện tay bóp chết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521345/chuong-936.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.