“A!”
Lý Tái Hy điên cuồng gào thét, vẻ mặt méo mó: “Diệp Bắc Minh, mày dám chém đứt một chân của tao?”
“Đồ điên! Mày điên rồi!”
“Bố của tao là chưởng môn nhân của tập đoàn Lý thị, mày dám đối xử với tao như vậy?”
Trong con mắt của hắn đầy tia máu, đau đớn cố hết sức giãy dụa.
Nhưng tay của Diệp Bắc Minh giống như bàn tay sắt, bóp chặt cổ của Lý Tái Hy.
Giống như nhìn một tên hề!
Khó thở!
Tuyệt vọng!
Nổi lên trong lòng!
Lý Tái Hy nhìn Diệp Bắc Minh, sởn gai ốc run lên.
Đôi mắt băng lạnh của đối phương giống như đang nhìn một con kiến.
Hắn không dám giãy dụa nữa, từ từ dừng lại.
Lúc này.
Giọng của Diệp Bắc Minh mới chậm rãi vang lên: “Bây giờ thì biết tao rồi chứ?”
“Mày…”
Toàn thân Lý Tái Hy run lên, từ trên người Diệp Bắc Minh, hắn cảm nhận được một luồng sát khí ngút trời.
Dường như người trước mắt không phải là con người, mà là một tử thần!
Lý Tái Hy nuốt nước miếng: “Biết, mày là Diệp Bắc Minh, người Long Quốc”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Rất tốt, câu hỏi vừa nãy, tao không muốn hỏi lần thứ hai”.
Lý Tái Hy hoảng loạn trả lời: “Tao không biết mẹ của mày ở đâu, tao chỉ nói bừa thôi!”
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh bùng phát ra sát ý đáng sợ: “Tại sao lại lừa tao?”
Toàn thân Lý Tái Hy run lên: “Tao… tao cũng không cố ý, sau khi bọn tao biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521343/chuong-934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.