Vẻ mặt lười biếng!
Lông mày thanh tú, có chút lạnh lẽo.
Sau khi trên mặt mang theo vẻ tất cả nguyện vọng đều được thỏa mãn, biểu cảm lạnh lùng chán nản.
Dáng vẻ còn thanh tú hơn con gái: “Xem kịch hay lâu như vậy, cậu đây có chút hứng thú với các người”.
“Anh tên Diệp Bắc Minh đúng chứ?”
Cậu thanh niên hất cằm chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Nhưng bắt đầu từ bây giờ, ở bên cạnh tôi, làm người hầu đi”.
Lại nhìn bốn sư tỷ của Diệp Bắc Minh: “Còn bốn người các cô, làm người ở ấm giường cho tôi cũng không tệ”.
Mặt đẹp của Khương Như Yên trầm xuống.
Hoàng hậu Hồng Đào cười lạnh.
Mặt đẹp của Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng.
Con ngươi của Liễu Như Khanh lạnh như băng.
Diệp Bắc Minh cũng không nói gì, một luồng sát khí ngút trời, bộc phát ra từ trong cơ thể của anh!
Vù!
Mọi người khiếp sợ phát hiện, trên người Diệp Bắc Minh lại hiện lên huyết quang đỏ tanh.
Giống như ngọn lửa đang bùng cháy.
Sát khí!
Lại là sát khí!
Phải giết hại bao nhiêu người mới có thể ngưng tụ ra sát khí kinh khủng như vậy?
Sau lưng cậu thanh niên có hai lão giả đang đứng.
Như vực sâu không thấy đáy, sâu không lường được.
Một lão giả trong đó cười nói: “Thiếu gia, xem ra con kiến này tức giận rồi”.
Cậu thanh niên xua tay: “Vậy thì cắt đứt tứ chi của hắn, xem hắn…”
“Hử… càng tức giận hơn đúng không? Ha ha ha ha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521325/chuong-916.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.