Con người của đám thế gia Long Đô kia lại càng co rút dữ dội.
Cô gái đằng sau Phong Cửu U cũng ngạc nhiên: “Sư phụ, người thật sự muốn nhận anh ta làm đồ đệ sao?”
Những người trẻ tuổi khác sau lưng ông ta cũng toát ra lòng ghen ghét nồng nặc từ trong đôi mắt.
Bọn họ đến từ các gia tộc ẩn thế và gia tộc Cổ Võ, cũng chỉ có thể làm đệ tử trên danh nghĩa mà thôi.
Diệp Bắc Minh thế mà lại được làm đệ tử cuối cùng?
Má!
Anh ta dựa vào đâu cơ chứ?
Diệp Như Ca hoài nghi hỏi: “Ông ơi, làm gì mà mấy người này kích động quá vậy?”
“Không phải chỉ là đệ tử cuối cùng thôi sao, công nhận cái người minh chủ Phong gì gì đó mạnh thật, nhưng mà Diệp Bắc Minh cũng đâu có kém”.
Diệp Cấm Thành ngẩn người, trợn mình nhìn Diệp Như Ca nói: “Như Ca, đừng có nói bậy nói bạ!”
Diệp Như Ca tặc lưỡi: “Ông à, sao ông lại nói cháu như vậy”.
“Thật sự là cháu không thấy minh chủ Phong có gì đặc biệt hơn người bình thường cả”.
“Cháu thật là!”
Diệp Cấm Thành thở dài một hơi: “Cháu đã được tông môn của Côn Luân Hư tuyển chọn, là người sắp sửa tiến vào địa bàn Côn Luân rồi”.
“Sao có thể không biết ý nghĩa của người thủ hộ cho Long Quốc chứ?”
“Phong Cửu U là một trong chín hộ vệ chính của Long Quốc đó!”
“Cũng là một trong chín vị võ thánh của Long Quốc!”
“Lại còn là một cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521315/chuong-906.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.