“Cậu Diệp, là thật, những gì ông ta nói đều là thật”.
“Tôi cũng không còn cách nào… là họ uy hiếp tôi!”
Diệp Bắc Minh cười: “Chỉ vì?”
Toàn thân Long gia run lên: “Ông Barth đã nói, sau khi việc thành công, sẽ cho tôi năm tỷ đô la”.
“A, đúng rồi… Diệp Minh Viễn, Diệp Minh Viễn cũng từng đến nơi này!”
Trong con mắt của Diệp Bắc Minh lóe lên sát ý băng lạnh: “Diệp Minh Viễn, ông ta đâu?”
Long gia không giám che giấu: “Mười lăm phút trước khi cậu xông đến, Diệp Minh Viễn đã đi rồi”.
“Bây giờ, e rằng đã rời khỏi Tam Giác Vàng rồi”.
Ông ta còn chủ động lấy điện thoại ra.
“Chỗ tôi có số điện thoại của Diệp Minh Viễn”.
Diệp Bắc Minh nhận lấy.
Và gọi đi.
Tút tút tút!
Vậy mà kết nối được thật.
Hơn nữa, đối phương còn nhận điện: “Diệp Bắc Minh?”
Giọng nói hơi đắc ý: “Xin lỗi, tôi lại rời khỏi trước một bước rồi”.
Diệp Bắc Minh cũng cười: “Cảm giác bị truy sát thế nào?”
Diệp Minh Viễn trầm mặc mấy giây, lạnh lùng nói: “Cậu muốn giết tôi, không đơn giản vậy đâu”.
“Con chó mất chủ, chạy cũng nhanh đấy”.
Diệp Bắc Minh cười ra tiếng: “Không sao, tôi có thể cho ông chạy rất nhiều lần”.
“Nhưng, ông không thể sơ suất một lần”.
“Diệp Minh Viễn, ông cứ sống tốt trong nỗi sợ đi, tôi sẽ luôn tìm ông, sau đó, đích thân moi tim của ông”.
Rắc rắc.
Diệp Bắc Minh bóp nát điện thoại.
Không cho Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521160/chuong-751.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.