Anh phất tay, bức hình từ tay Vạn Lăng Phong liền xuất hiện vào trong tay Diệp Bắc Minh.
Cúi đầu nhìn.
Bức hình ngả vàng.
Là hình đen trắng.
Phía trên giống như ở sâu trong núi lớn nào đó.
Bốn phía hỗn độn, khắp nơi đều là pháo binh và dấu tích chiến đấu.
Một cô gái đứng trên gò đất, dưới chân đều là thi thể.
Chỉ có một bóng lưng!
Không có chính diện.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh không dời, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô gái trong tấm hình.
Im lặng!
Khoảng chừng mười phút.
Giọng nói truyền tới: “Đây đúng là mẹ tôi?”
Vạn Lăng Phong gật đầu: “Có lẽ vậy, hai mươi ba năm trước bà ấy tiến vào khu vực tiếp giáp giữa Tượng Quốc và Thúy Quốc, người hiện đại gọi nơi đó là Tam Giác Vàng!”
“Nơi đó có rất nhiều lính đánh thuê, còn có sát thủ hàng đầu”.
“Do có mỏ phỉ thủy lớn nhất ở Thúy Quốc, vì vậy hàng năm đều xảy ra chiến đấu ác liệt”.
“Gần như vài tháng lại đổi một nhóm đầu sỏ!”
“Nhưng trong đó có một người là ông Long!”
“Ông ta kinh doanh ở Tam Giác Vàng gần 30 năm, chắc hẳn là người duy nhất còn sống sót năm đó, có lẽ ông ta biết chút tin tức”.
Con ngươi Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Ông Long?”
Vạn Lăng Phong nghiêm túc nói: “Đúng vậy, ông Long là tội phạm bị truy nã ở rất nhiều nước lớn trên toàn thế giới”.
“Ông ta trốn ở Tam Giác Vàng, mọi người cũng không thể nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521136/chuong-727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.