Diệp Bắc Minh cười: “Đâu có, thất sư tỷ đừng hiểu lầm”.
“Hừ!”
Liễu Như Khanh kiêu ngạo khẽ hừ một tiếng: “Vậy còn tạm”.
Cô ấy ngả lưng trên ghế, hai chân gác lên đùi Diệp Bắc Minh.
“Ngồi lâu như vậy, chân mỏi chết đi được, mau xoa bóp cho tỷ đi”.
“Đệ kế thừa y thuật của sư phụ, đệ giỏi lưu thông kinh mạch nhất”.
Đôi chân dài.
Trắng nõn.
Không đeo tất.
Làn da không có chút tì vết.
Trắng như sữa bò.
Diệp Bắc Minh bất lực thở dài một tiếng: “Sư tỷ, giữa ban ngày ban mặt…”
Hai chân Liễu Như Khanh gác lên người Diệp Bắc Minh.
Đưa ra một ngón tay thon dài, ra vẻ nữ vương, nâng cằm của Diệp Bắc Minh.
“Được rồi, lúc ở núi Côn Luân, là ai không biết xấu hổ”.
“Trên đỉnh núi tuyết, muốn tắm suối nước nóng cùng tỷ?”
Diệp Bắc Minh ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, sư tỷ, không được nói bừa, đừng bỗng dưng làm vấy bẩn sự trong sạch của đệ”.
…
Một tiếng sau.
Liễu Như Khanh thỏa mãn nằm bò trên ghế.
Đường cong hình chữ S.
Lộ hết tất cả!
“Tiểu sư đệ, kỹ thuật rất được mà”.
Diệp Bắc Minh tối mặt: “Thất sư tỷ, tỷ không được nói linh tinh”.
“Đệ chỉ lưu thông kinh mạch cho tỷ, không làm gì hết”.
Liễu Như Khanh vươn vai, cười trêu chọc nhìn anh: “Ôi trời, còn sợ thất sư tỷ làm gì đệ hả?”
Diệp Bắc Minh nghiêm mặt.
Anh lật tay, một lệnh bài xuất hiện trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3520943/chuong-534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.