Đáng tiếc Vương Trường Sinh không nghe thấy.
Diệp Bắc Minh không nói gì, không chờ được nhìn sang rương kim loại.
Ngâm trong dung nham mấy nghìn độ hơn hai năm, hy vọng đồ không bị cháy hỏng!
Một chiếc lệnh bài dài bằng bàn tay người trưởng thành xuất hiện trước mắt Diệp Bắc Minh.
Ngoài cái này ra, tất cả trống trơn!
Diệp Bắc Minh nhặt lệnh bài ra khỏi rương kim loại: “Mẹ để lại một tấm lệnh bài?”
Lệnh bài hình dáng phong cách cổ xưa.
Mặc dù chỉ lớn chừng bàn tay, nhưng vô cùng tinh xảo.
Hoa văn và điêu khắc phía trên cũng không giống món đồ thông thường.
Hơn nữa.
Lúc cầm trong tay lại có một cảm giác lạnh như băng!
Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc: “Lạnh?”
Lệnh bài kia ở trong rương kim loại bị nung trong dung nham hơn hai năm, vậy mà vẫn lạnh?”
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đây là kim loại gì vậy?”
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Đây là thép, được coi như là một loại kim loại tương đối tốt”.
“Điểm nóng chảy khoảng hơn 20000 độ, nhiệt độ của dung nham này cũng lắm cũng chỉ mấy ngàn độ, đương nhiên không thể nào hòa tan được nó”.
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Hơn hai chục ngàn?”
“Lệnh bài mẹ tôi để lại rốt cuộc dùng để làm gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp lại: “Ai biết được tâm tư phụ nữ, tạm thời cất đi”.
“Nói cho cậu một chuyện tốt, sâu trong dung nham này có một khóm hỏa liên, ước chừng hơn một nghìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3520933/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.