Thành viên đội Thiên Cơ thộn người!
Có chuyện gì vậy?
“Đoạn nha, anh đang làm gì thế?”
“Đội trưởng, sao anh có thể…”
“Mới chỉ có vậy mà đã nhận thua rồi sao?”
Tướng sĩ khác của đội Thiên Cơ đầy vẻ tức giận.
Chỉ có Đoạn Nha quay đầu nhìn mọi người: “Các vị, chốc nữa mọi người sẽ hiểu thôi!”
Diệp Bắc Minh lại chậm rãi lên tiếng hỏi: “Còn ai nữa không?”
Lại có một người bước ra: “Có tôi!”
“Thạch Lỗi, đội trưởng số bảy đội Thiên Cơ”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Mời!”
Thạch Lỗi oai phong mạnh mẽ, thân pháp nhanh nhẹn, dậm chân một cái, cơ thể bay lên không trung xông về phía Diệp Bắc Minh, muốn lấy luôn thủ cấp của anh.
Diệp Bắc Minh tùy tiện đánh giá: “Thân pháp rất tốt, đáng tiếc… vẫn chậm quá!”
“Anh nói cái gì?”
Thạch Lỗi tức giận.
Anh ta là người giỏi khinh công nhất trong đội Thiên Cơ!
Diệp Bắc Minh lại nói anh ta chậm?
Cơn lửa giận bùng phát!
Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu.
Liền sau đó.
Đá ra một cú!
Phập!
Thạch Lỗi giống như quả bóng, như chủ động đập vào chân của Diệp Bắc Minh, khoảnh khắc bay đến liền bị đá bay trở lại.
Soạt! Đồng thời, Diệp Bắc Minh nhanh chóng lấy ra hai cây kim châm vứt về phía Thạch Lỗi.
Cắm lên chân của Thạch Lỗi!
“Cái gì vậy?”
“Cậu còn dùng ám khí?”
Thạch Lỗi cau mày.
Hai cây kim châm, không đau không ngứa, chẳng lẽ là châm độc sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3520871/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.