“Tối hôm qua tớ nằm mơ, hình như là mơ thấy cậu”.
“Sao tớ lại không mặc quần áo vậy?”
Hạ Nhược Tuyết vội vàng dùng chăn, bảo vệ phần trên.
Diệp Bắc Minh lại nói: “Để tớ xem”.
Anh chìa tay kéo chăn.
Mặt đẹp của Hạ Nhược Tuyết thẹn thùng, vội vàng: “Đừng… mới sáng sớm, nếu cậu muốn, buổi tối… chúng ta nói sau được không?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Có chút bối rối: “Khụ, cái đó… chuyện tối qua cậu không nhớ gì sao?”
Hạ Nhược Tuyết mặt đầy nghi ngờ: “Tối qua có chuyện gì à?”
Vì quá đau đớn, trí nhớ liên quan đến tối hôm qua Hạ Nhược Tuyết gần như quên hết.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ, Hạ Nhược Tuyết quên mất cũng tốt.
Anh nói: “Tối qua cậu xảy ra chút chuyện, ngã bất tỉnh”.
“Tôn Thiến gọi điện thông báo cho tớ, cậu ngã bị thương ở ngực, để tớ xem xem có sẹo hay không”.
Hạ Nhược Tuyết lập tức kinh hãi: “A? Sẹo á, đừng mà! Đừng để lại sẹo mà!”
Vén chăn lên.
Ừm!
Trắng như tuyết, bóng loáng.
Da thịt hồi phục rất tốt, vô cùng trắng nõn.
Không có để lại bất kỳ vết sẹo!
Diệp Bắc Minh cười nói: “Quỷ Môn Thập Kim Châm quả nhiên mạnh… quá!”
“Mạnh cái đầu cậu!”
Gò má Hạ Nhược Tuyết đỏ ửng, cô ấy đương nhiên biết Diệp Bắc Minh đang nói gì.
Che ngực.
Vội nhặt gối ném vào đầu Diệp Bắc Minh.
Bụp!
Đột nhiên, một tiếng vang lớn truyền tới.
Bên ngoài truyền đến giọng nói hoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3520828/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.