Nếu tham gia thế vận hội Olympic, chẳng phải sẽ trực tiếp đoạt quán quân sao!
Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, đến bên ngoài một căn phòng.
Cánh cửa đóng hờ, đẩy nhẹ một cái là mở, bên trong trống không.
Không có một ai!
Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Vừa nãy lỡ mất ba phút với Nhược Giai, hắn chạy mất rồi”.
Tháp Càn Khôn Trấn do dự: “Cậu nhóc, thực ra cậu muốn tìm được người theo dõi cậu cũng không phải không được”.
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: “Ông làm được hả?”
“Đương nhiên là được”.
“Làm thế nào?”
“Cậu tìm một lượt trong phòng này xem có dấu vết của kẻ đó không”.
“Được”.
Diệp Bắc Minh gật đầu đồng ý, bắt đầu tìm kiếm trong phòng.
Anh nhìn thấy một vài đầu thuốc lá ở trong thùng rác bên cạnh cửa sổ!
Có đến ba bốn cái.
Có lẽ là người Đông Doanh theo dõi anh đã hút thuốc ở đây.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Rạch đầu ngón tay của mình, nhỏ một giọt máu lên trên”.
“Ông muốn gì làm?”
“Cứ làm theo tôi là được”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Một ý niệm, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong lòng bàn tay anh, rạch đầu ngón tay.
Một giọt máu rơi trên đầu mẩu thuốc lá.
“Càn Khôn vô cực, vạn dặm truy tông!”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên trong đầu Diệp Bắc Minh.
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh rùng mình, một cái bóng màu máu xuất hiện trước mặt anh.
Thậm chí có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3520805/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.