Cái gì?
Người này lại nói xin lỗi.
Ngụy Yên Nhiên có chút sửng sốt.
Theo hiểu biết của cô ta, Diệp Bắc Minh thân phận lai lịch hùng mạnh, chắc hẳn là loại người không coi ai ra gì, trời sinh ngạo mạn.
Anh lại nói xin lỗi!
Phản ứng đầu tiên của Ngụy Yên Nhiên là lắc đầu: “Không sao, không sao”.
“Cũng do tôi không làm rõ ràng, công hiệu của đan Dưỡng Nhan thật sự mạnh mẽ như vậy?”
“Có thể khiến phụ nữ khôi phục dung mạo tuổi hai mươi?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Dược liệu chắc chắn ổn”.
“Nhưng e rằng phòng thí nghiệm cuả cô tạm thời không thể làm ra thứ đồ này”.
“Bởi vì đan Dưỡng Nhan không phải thuốc mỡ thông thường, mà là đan dược”.
Xoẹt!
Ngụy Yên Nhiên không ngồi nổi nữa, trong nháy mắt đứng dậy.
Mắt đẹp trợn tròn!
Miệng há lớn!
Mặt đầy khiếp sợ: “Anh… anh nói gì?”
“Đan Dương Nhan là đan dược?”
“Anh chắc chứ… ực, ực…”
Ngụy Yên Nhiên nuốt mấy ngụm nước miếng: “… Nó là đan dược?”
Diệp Bắc Minh có chút kỳ quái: “Dù là đan dược, cô làm gì mà phản ứng lớn thế?”
“Ôi trời ơi”, Ngụy Yên Nhiên biết lần này mình nhặt được bảo vật rồi.
Cô ta kích động đến mức ngực phập phồng, miệng thở hổn hển, kích động nói: “Diệp Bắc Minh, anh biết đan dược có ý là gì không?”
“Loại này trình độ trân quý, quả đúng nghịch thiên!”
“Cho dù là đan dược giá trị thấp nhất cũng khó mà mua được!”
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3520751/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.