Anh cười: “Vậy nên, bố ruột tôi vì lấy lòng một người phụ nữ”.
“Muốn giết tôi?”
“Mười tám năm trước từ bỏ tôi!”
“Mười tám năm sau lại muốn giết tôi?”
“Ha ha ha ha!”, Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười to.
Vạn Lăng Phong thở dài.
Diệp Bắc Minh thu lại nụ cười, ánh mắt trầm xuống: “Mẹ ruột tôi đâu?”
“Cái này… Tôi không biết”, Vạn Lăng Phong lắc đầu: “Có lẽ chỉ mình Diệp Minh Viễn mới biết tung tích của bà ta”.
Diệp Bắc Minh lấy được tin tức mình muốn, xoay người rời đi, bỏ lại một câu: “Vạn Lăng Phong, lời của ông tốt nhất là thật!”
“Tôi sẽ đi điều tra, nếu ông nói láo một câu, dù ông là chiến thần, tôi cũng phải khiến ông chết không có chỗ chôn!”
“Vạn Lăng Phong biết rồi!”
Chiến thần Lăng Phong gật đầu.
Nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi, trong lòng Vạn Lăng Phong đột nhiên chấn động.
“Ầm!”
Đột nhiên, đầu Vạn Lăng Phong nặng nề đập xuống mặt sàn, làm ra động tác dập đầu.
Đường đường là chiến thần Lăng Phong!
Người đứng đầu tỉnh Đông Nam!
Lại dập đầu với Diệp Bắc Minh!
Nếu bị người ta nhìn thấy, nhất định sẽ sợ chết khiếp!
Diệp Bắc Minh quay đầu, có chút kinh ngạc: “Ông làm gì vậy?”
“Cậu Diệp, xin hãy thu nhận tôi đi, bắt đầu từ bây giờ, Vạn Lăng Phong làm trâu làm ngựa, chỉ phục vụ một mình cậu Diệp!”, Vạn Lăng Phong lớn tiếng hô lên.
“Để tôi xử lý bệnh kín của ông”.
“Lát nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3520581/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.