Máu thịt và xương cốt đã bị giẫm nát, da cũng dính lại với nhau.
“A…”
Trần Quần An phát ra tiếng hét như chọc tiết heo, ông ta muốn chết ngất đi để quên nỗi đau đớn này.
Đáng tiếc, ông ta căn bản không thể làm được!
Đau nhức lan ra khắp các dây thần kinh khiến ông ta vô cùng tỉnh táo!
Cảm giác đau đớn này còn đáng sợ hơn giết chết ông ta cả ngàn lần!
“Bốp bốp bốp…!”, Trần Quần An quỳ rạp dưới đất, dập đầu: “Bắc Minh, Diệp Bắc Minh, tôi biết sai rồi, cầu xin cậu hãy tha cho tôi đi, tôi không muốn chết… Hu hu hu, tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi không nên cắn nuốt sản nghiệp của gia đình cậu, tất cả là do lũ Đông Doanh này, là chúng sai sử tôi”.
“Bọn chúng… Tất cả đều do chúng, chính là Koizumi Kotaro và Kazuo Karasawa, chúng muốn xây nhà xưởng ở Giang Nam, bố cậu chính là chướng ngại vật của chúng…”
Trần Quần An khai ra hết!
“Thế à”, Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Trần Quần An chỉ là một con chó, đám Đông Doanh kia mới là kẻ đầu sỏ!
Trần Quần An run rẩy nói: “Đừng…”
“Yên tâm, tạm thời ông chưa thể chết được”, Diệp Bắc Minh nở nụ cười.
Nhưng trong mắt Trần Quần An thì nụ cười đó còn đáng sợ hơn cả ma quỷ!
Ông ta chỉ thấy Diệp Bắc Minh đưa tay, đầu ngón tay xuất hiện vài ngân châm, “soạt” một cái ghim vào vết thương của bả vai và đùi của Trần Quần An.
Ngân châm ghim vào!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3520531/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.