“Tông Sư võ đạo!”
Người của nhà họ Triệu đều tỏ vẻ khiếp sợ.
“Không phải chứ”, toàn thân Triệu Thành Trung run lên.
Ông cụ Triệu phớt lờ ông ta, tự lẩm nhẩm một mình: “Trận chiến Long Đô năm xưa, chiến thần Long Quốc Diệp Lăng Tiêu vừa hét lên đã đánh đuổi được triệu quân Lang Quốc, được xưng danh là Tông Sư số một Long Quốc”.
“Diệp Bắc Minh mới bao nhiêu tuổi, không thể nào là võ giả Tông Sư được”.
“Hai mươi ba tuổi, võ giả cấp Thiên, còn là võ giả cấp Thiên cao cấp, thú vị đây”.
Ông cụ Triệu cười khẽ, khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc, lại trở về với vẻ hô mưa gọi gió như xưa.
“Lập tức điều tra lai lịch của Diệp Bắc Minh cho ba”.
“Đồng thời liên lạc với vua Giang Nam đi, ba muốn gặp ông ấy! Một võ giả giết người bừa bãi ở thành phố Giang Nam, vua Giang Nam sẽ không mặc kệ đâu. Con cháu nhà họ Triệu không thể chết oan được!”
Trong đôi mắt như chim ưng của ông cụ Triệu hiện lên vẻ lạnh lẽo đáng sợ.
“Ba, ba muốn gặp vua Giang Nam ạ?”
Mọi người trong nhà họ Triệu đều sửng sốt.
“Ha ha, ba đã già rồi, cũng nên ra mặt thôi. Chắc vua Giang Nam sẽ nể mặt ông già này chứ?”, ông cụ Triệu đứng dậy, đi ra khỏi phòng khách.
“Chuẩn bị xe, đến phủ đệ của vua Giang Nam! Tôi phải đích thân gặp ông ấy”.
“Vâng!”
Người của nhà họ Triệu vô cùng kích động.
Từ sau khi về hưu, ông cụ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3520428/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.