Trương Hắc Hổ đứng yên tại chỗ, tay cầm chiến kỳ, chỉ huy ba nghìn Hắc Hổ Vệ chiến đấu.
Bầu không khí tan hoang kéo đến!
“Anh Bắc Minh, mau chạy đi!”, Chu Nhược Giai hét to, không còn quan tâm đến điều gì nữa.
“Đồ tiện tì!”
Triệu Thái tức đến mức cả người run rẩy, anh ta thầm thề: ‘Con tiện tì này, cô đợi đó cho tôi! Hôm nay chỉ cần giết chết tên này, tôi sẽ khiến cô muốn sống không được, muốn chết không xong!!!’
“Anh Hắc Hổ, giết chết, băm thây cậu ta ra đi!”, Triệu Nhị Thần cũng hét to.
“Ha ha”.
Đối mặt ba nghìn Hắc Hổ Vệ, Diệp Bắc Minh vẫn không chút sợ hãi.
Bắt giặc phải tóm vua trước!
Anh tiến lên một bước, tựa như một mũi tên lửa xông vào trong đám người, tạo thành một con đường sinh tử, sau đó xuất hiện bên cạnh Trương Hắc Hổ, bóp cổ ông ta, thoáng chốc khống chế được ông ta.
“Cậu…”
Cơ thể Trương Hắc Hổ không ngừng run rẩy, hoàn toàn ngây người.
Ông ta cũng là một võ giả cấp Địa, nhưng lúc này, ông ta lại không hề có khả năng phản kháng, chỉ có thể bị Diệp Bắc Minh chế ngự.
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt ra lệnh: “Bảo người của ông cút khỏi khách sạn, nếu không, ông cứ đợi chết đi”.
“Ha ha, Hắc Hổ Vệ tuyệt đối không rút lui!”, Trương Hắc Hổ là một trong những người thống lĩnh ba mươi quân cấm vệ của vua Giang Nam, sao có thể bị một câu nói của Diệp Bắc Minh uy hiếp được.
“Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3520424/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.