"Thế nhưng trong tay cậu lại có thứ này? Cậu có biết thứ này có giá trị cao thế nào không? Lại dám lấy ra tùy ý sử dụng!"
"Nếu như bị những người khác của Thần Quốc Hỗn Độn biết sự tồn tại của thứ này, không chỉ Tù Sư và Tiêu Trấn Quốc đều muốn giết chúng ta!"
Hai người họ rất gần nhau!
Tiêu Phi Yên kích động đến mức ôm chặt lấy cánh tay Diệp Bắc Minh, không ngừng lắc lắc!
Hai ngọn núi trước mặt cũng đè lên cánh tay anh!
Diệp Bắc Minh cau mày: "Xin chú ý thân phận của bà!"
"À…"
Tiêu Phi Yên lúc này mới ý thức được động tác của hai người có chút mập mờ, vội vàng buông ra.
Khuôn mặt xinh đẹp của bà ta đỏ lên: "Đừng hiểu lầm, ý tôi không phải vậy..."
Diệp Bắc Minh cũng lười nhìn bà ta, anh nhìn chằm chằm vào một tòa nhà trước mặt!
Một số tu võ giả tụ tập ở cổng, tất cả đều trông rất bất thiện!
Những ngôi nhà khác trên con phố này đã nhanh chóng được họ tìm kiếm lục soát!
Đây là căn nhà duy nhất đóng kín cửa!
"Mau mở cửa! Bằng không thì chính là phản kháng lục soát!"
"Nếu như còn không mở cửa, chúng tôi sẽ xông vào. Vậy thì đừng trách chúng tôi không khách khí!" Vài tu võ giả cảnh giới Bản Nguyên lớn tiếng hét lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3490596/chuong-2256.html