“Nếu theo kế hoạch của vi sư, ít nhất còn cần một ngàn năm nữa mới có thể đến Thần Quốc Hỗn Độn!”
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng.
Theo ý của các sư phụ, tư chất tốt quá cũng là lỗi của anh?
Vua tàn sát chuyển giọng: “Được rồi, cậu nhóc, nơi này không thể ở lại lâu, con nên đi rồi”.
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: “Sư phụ, nơi này có nhiều dược liệu như vậy!”
“Còn có sức mạnh của long mạch hỗ trợ, con ở đây nâng cao hai cảnh giới lớn chẳng phải là hoàn hảo sao?”
Thần hồn của cha đỡ đầu lắc đầu: “Con đơi được, mấy sư tỷ của con có thể đợi được không?”
Nghe nhắc đến mấy sư tỷ, Diệp Bắc Minh thu lại nụ cười: “Sư phụ, xin hãy nói rõ!”
Thần hồn của cha đỡ đầu giơ tay điểm một cái.
Một đường hào quang chui vào giữa đôi lông mày của Diệp Bắc Minh.
“Đi tìm mấy tông môn này, các sư tỷ của con sẽ phối hợp hành động với con!”
Mấy cái tên địa danh xuất hiện ở sâu trong đầu của Diệp Bắc Minh!
“Vậy họ thì sao?”
Diệp Bắc Minh lướt nhìn Nghê Hoàng vàLục Linh Nhi.
“Để họ ở lại, ở lại đây mới là an toàn nhất với họ!”
“Được”.
Diệp Bắc Minh không nói nhiều, cao từ với trăm vị sư phụ, quay người bước một bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3488613/chuong-2249.html