Một cây bất kỳ cũng to bằng cánh tay em bé, mọc hoang dại bên đường, trong khe đá!
Thậm chí dưới chân Nghê Hoàng cũng có mấy cây dược liệu khí tức khủng bố!
Diệp Bắc Minh ngắm nhìn xung quanh: “Nơi này đã bị bỏ hoang rất lâu rồi, cho nên mới khiến các giống cây dược liệu này sinh sôi nảy nở không hạn chế!’
“Huyết ô thảo, theo như ghi chếp trong Thần Nông Bách Thảo Kinh, vật này đã tuyệt chủng lâu rồi!”
Khẽ động trong lòng.
Diệp Bắc Minh mau chóng xông ra.
Đi xung quanh một vòng!
“Âm Long Thảo, Bách Lý Hoa, quả tuyệt thiên, cỏ râu rồng vàng...”
Diệp Bắc Minh cứng đờ người: “Vãi! Đều là dược liệu trước thời thượng cổ!”
“Ở bên ngoài, những dược liệu này đều đã bị tuyệt chủng lâu rồi!”
“Thật không ngờ tổ địa Hoa tộc lại toàn là những vật quý giá như này!”
Đột nhiên.
Một ý nghĩ lướt qua trong đầu!
Lúc ở Mị Cảnh, anh có được một phương thuốc Kim Tủy Đan thượng cổ!
Tiếc là trên ghi chép đều là dược liệu thời thượng cổ, Diệp Bắc Minh cũng không quan tâm!
Nay ở tổ địa Hoa tộc đều là những dược liệu từ thời thượng cổ để lại, nói không chừng có thể thu thập!
“Cô chăm sóc cô ta, tôi đi xung quanh xem sao!”
Diệp Bắc Minh ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3486859/chuong-2241.html