Cái tát này không mạnh, thậm chí không còn có bất kỳ lực sát thương nào!
Chỉ có một tiếng vang thanh thúy!
Đại điện Đế Cung rơi vào yên tĩnh như chết, tất cả mọi người hoàn toàn hóa đá!
Mấy trăm nghìn đôi mắt suýt chút nữa trừng ra ngoài, không dám tin tưởng nhìn mọi chuyện đang xảy ra!
Trong đầu tất cả mọi người không hẹn mà cùng hiện lên hai chữ: Nhục nhã!
Đây quả thật là nhục nhã một cách trần trụi!
"Mày... Mày dám đánh tao ư?"
Giọng nói và cơ thể của Tù Thiên đều đang run rẩy, nhưng anh ta không hề né tránh.
Không phải Tù Thiên không tránh thoát được, mà căn bản là anh ta không nghĩ tới Diệp Bắc Minh dám tát anh ta một bạt tai trước mặt mọi người!
Mà tất cả điều này thật sự đã xảy ra.
Gò má đau rát!
Một giây sau.
Đôi mắt của Tù Thiên trở nên đỏ bừng, luồng khí lạnh băng, giết chóc bộc phát, anh ta trông giống như một con thú hoang đã đói bụng suốt ba ngày ba đêm: "Con mẹ nó, mày dám đánh tao?!"
"Mày đi chết đi cho tao!"
Tù Thiên trực tiếp nổi giận, giơ tay đấm về phía đầu Diệp Bắc Minh!
Sóng khí đáng sợ lập tức lan rộng khắp toàn bộ đại điện Đế Cung!
Vù! Một tiếng vang trầm, trận pháp phòng ngự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3485320/chuong-2227.html