Chó địa ngục xông ra, nuốt chửng cái chân của Tù Kiếm!
Vẫn còn thèm thuồng liếm mép, vẻ mặt mong đợi nhìn Diệp Bắc Minh!
“Ôi mẹ ơi…”
Các võ giả khác trong Lầu Đế Khuyết kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh!
Tiêu Trấn Quốc cũng ngẩn người, vốn chưa phản ứng lại!
Cơn đau dữ dội khiến Tù Kiếm gần như ngất đi, hắn kêu lên như phát điên: “A… chân của tôi! Anh! Cứu em với! Hu hu hu… chân của em mất rồi!”
“Em muốn tên súc sinh này chết! Anh, giúp em giết hắn đi!”
Diệp Bắc Minh thấy nực cười: “Chết đến nơi rồi mà vẫn cứng miệng?”
Xoẹt xoẹt! Xoẹt xoẹt! Xoẹt xoẹt!
Cơ thể của Tù Kiếm bị xé rách tại chỗ.
Ném thi thể cho chó địa ngục ăn như ném rác!
Một phát nuốt chửng, không còn xương cốt!
“Em trai! Không! Dạ Thần, mẹ kiếp, mày muốn chết hả!”
Tù Thiên hoàn toàn nổi giận, tiếng gào thét nổ ra như sấm!
Xông về phía Diệp Bắc Minh như mãnh thú!
Diệp Bắc Minh không hề sợ hãi, anh dậm mạnh chân, tại chỗ hóa thành một tàn ảnh xông đến!
Tấn công ra một quyền thô bạo: “Quỳ xuống cho tao!”
Phập!
Khoảnh khắc nắm đấm của hai người chạm vào nhau, nắm đấm của Tù Thiên trực tiếp nổ tung, độ mạnh thân thể vốn không bằng Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3481610/chuong-2211.html