Các đệ tử của bốn thánh địa kêu lên thảm thiết, vừa xông ra mấy trăm mét thì bị lôi điện màu máu nhấn chìm, hóa thành tro bụi tại chỗ.
Cách trăm dặm, Nghê Hoàng kinh sợ nhìn về hướng Phong Ma Cốc!
Ôm chặt miệng: “Anh Diệp, anh…”
Lúc Diệp Bắc Minh chạy đến Phong Ma Cốc, đã bỏ lại một mình cô ta, thiêu cháy tinh huyết xông đi, nói mình có cách đối phó với hai Thiên Quân!”
“Hô vang lời cấm kỵ, chết chung với bọn họ chính là cách của anh sao?”
Cùng lúc đó, bên ngoài phạm vi thiên lôi bao trùm.
Hai bóng người toàn thân cháy đen, bò dưới đất thoi thóp thở!
Trên cái đầu đen xì chỉ có hai con mắt đỏ máu, nhìn chằm chằm về hướng Phong Ma Cốc!
“Vãi… tên nhóc đó điên rồi, lại muốn kéo chúng ta chết cùng…”, giọng của lão Hà run run, vừa nãy ông ta không tiếc sử dụng mọi thủ đoạn giữ mạng.
Ngay cả hồn ngọc bản mệnh cũng vỡ nét, cuối cùng nhặt về được cái mạng!
Bạch Tông Hà ở một bên cũng không tốt hơn là bao, cất giọng khàn khàn: “Suýt nữa lật thuyền trong mương! Tên nhóc này đúng là ác!”
“Đáng tiếc, hắn và hai con tiện nhân đó chết chắc rồi!”
“Dưới sức mạnh của cấm kỵ, không ai có thể sống sót dưới trung tâm thiên lôi, nếu không phải chúng ta có thực lực đủ mạnh, thì chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3477136/chuong-2193.html