Liễu Như Khanh cấp tốc chạy đến, con mắt đỏ máu nhìn chằm chằm phía trước: “Sắp đến rồi, sắp đến rồi!”
“Mình nhất định phải mang vật này đi ra, nếu không Tiểu Yêu tỷ tỷ sẽ hy sinh vô ích!”
Bỗng nhiên.
Một bóng hình xuất hiện trước người Liễu Như Khanh: “Tốc độ chậm quá? Hại lão phu đợi quá lâu!”
Đôi mắt Bạch Tông Hà lạnh như băng, không khách sáo quét ngang đến một quyền!
Chênh lệch cảnh giới quá lớn, Liễu Như Khanh vốn không phản ứng kịp!
Phập!
Bay đi giống như bị xe tải đâm, thê thảm ngã dưới đất!
Cùng lúc đó, lão Hà đưa một đám người từ phía xa chậm rãi đi đến: “Khà khà khà, lão phu đã nói các cô không chạy nổi phải không? Việc gì phải vậy chứ?”
“Lão Bạch, để ông đợi lâu rồi, đây chính là hai cô gái đó!”
Giơ tay, ném Đạm Đài Yêu Yêu hư yếu ra.
“Lục sư tỷ, đuôi của tỷ…”
Liễu Như Khanh ôm lấy Đạm Đài Yêu Yêu bị thương nặng vào lòng, nước mắt lưng tròng.
Đạm Đài Yêu Yêu cười yếu ớt: “Tỷ không sao, vẫn chưa chết được”.
Lão Hà cười lên tiếng: “Lão phu cũng không phải là người vô tình, chỉ cần các cô ngoan ngoãn giao đồ ra”.
“Lão phu nể tình các cô tỷ muội tình thâm, nhất định cho cô chết sung sướng!”
Đạm Đài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3474219/chuong-2190.html