"Khó trách con nhóc này lại chọn cậu, cậu là hậu đại của Hoa tộc à? Không ngờ sinh thời lão phu thật sự có thể nhìn thấy các cậu trở về..."
Giờ khắc này, toàn bộ đại điện đều trở nên yên tĩnh!
Diệp Bắc Minh càng tỏ ra cảnh giác hơn, nhìn chằm chằm vào bố Nghê: "Nghê Hoàng nói cho ông à? Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều là âm mưu?"
Bố Nghê cười khổ một tiếng: "Cậu nhìn xem, Hoàng Nhi nói chuyện với tôi hai câu cũng khó khăn, làm sao có thể nói cho tôi những chuyện đó!"
"Tôi tự nhìn ra được, dù sao tướng mạo của cậu và Hoa Vương gần như giống nhau như đúc, chỉ cần là người từng gặp Hoa Vương thì nhất định có thể nhận ra cậu!"
"Nhưng cậu không cần lo lắng, Bát Vương thành lập Thần Quốc Hỗn Độn đã vẫn lạc một nửa, một khi tôi qua đời, người thực sự gặp được Hoa Vương trên thế giới sẽ không vượt quá con số ba!"
"Chỉ cần cậu không đụng tới bọn họ, không ai biết thân phận của cậu".
Trên mặt Diệp Bắc Minh là vẻ không thể tưởng tượng nổi: "Người thành lập Thần Quốc Hỗn Độn còn sống? Ông đã sống được bao lâu?"
"Cụ thể nhớ không rõ, đại khái khoảng chín mươi tám triệu năm!"
Giọng của bố Nghê rất bình tĩnh.
Rơi vào trong tai Diệp Bắc Minh lại giống như là sấm sét giữa trời quang: "Mẹ nó! Ông sống gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3465698/chuong-2165.html