Trong lời chú của Diệp Bắc Minh, phù văn màu máu lóe lên rồi vụt tắt!
Trần Lục Chỉ biết, bắt đầu từ bây giờ, tính mạng của ông ta đều chỉ trong một ý niệm của người trước mặt!
“Trần Lục Chỉ, tham kiến chủ nhân!”
Diệp Bắc Minh hạ mệnh lệnh đầu tiên: “Điều động tất cả lực lượng của nhà họ Trần nghe ngóng thông tin của Thiên Sát Môn, có manh mối lập tức báo cho tôi!”
“Vâng, chủ nhân!”
Trần Lục Chỉ ngẩng đầu lên thì Diệp Bắc Minh đã biến mất.
…
Phủ thành chủ ở thành phố Thần.
Nghê Hoàng cúi đầu nhìn bức thư vừa được đưa đến tay: “Nhanh vậy đã đến rồi sao? Nếu…”
“Kẻ nào đó!”
Đột nhiên.
Nghê Hoàng nhanh chóng đứng lên, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cửa đại điện!
Liền sau đó.
Sắc mặt của cô ta giãn ra: “Là anh? Đến mà không nói trước một tiếng?”
Một thanh niên đẩy mở cửa đại điện, chậm rãi đi vào.
Nghê Hoàng ngẩn người, sau đó phì cười một tiếng: “Ha ha ha! Sao anh lại trở nên trẻ thế? Còn ra vẻ tiểu đệ đệ khuôn mặt búng ra sữa!”
“Tiểu đệ đệ mau đến đây, cho tỷ tỷ véo một cái!”
Nghê Hoàng vụt bóng người, một bước đứng đến bên cạnh Diệp Bắc Minh.
Bàn tay nhỏ trắng nõn véo đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3462896/chuong-2143.html