Cổng lớn Dịch Bảo Các không ngừng có các võ giả đi ra đi vào.
“Nhìn bộ dạng của cậu kìa, bảo cậu đứng ở cổng tiếp đón khách, cậu làm mất hết mặt mũi của Dịch Bảo Các rồi!”
“Nhà họ Trương bỏ ra nhiều dược liệu như vậy, nâng cao cho cậu đến cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ có ích gì không?”
“Đúng là phế vật! Phế vật trong phế vật!”, một người phụ nữ có tám phần dung mạo, hà khắc chỉ vào Trương Đạc mắng mỏ.
“Cô!”
Trương Đạc tái xanh mặt, tức giận trừng nhìn người phụ nữ.
Từ sau khi ông nội bị Đường Hạo đánh tàn phế, địa vị của nhánh bên nhà Trương Đạc ở nhà họ Trương rớt xuống ngàn trượng!
Trương Đạc cũng bị điều ra cổng Dịch Bảo Các canh cổng!
Người phụ nữ hà khắc tên là Trương Trác Nhã, là chị họ của Trương Đạc.
Ông nội Trương Chính Càn khi còn ở điện Thần Hoàng, Trương Trác Nhã mở miệng ra là đệ đệ tốt, mấy lần xông vào phòng của Trương Đạc muốn ngủ cùng anh ta!
Đúng thế, là muốn ngủ cùng!
Cũng may Trương Đạc kiên định!
Không ngờ sau khi ông nội bị phế, Trương Trác Nhã trực tiếp trở mặt!
“Phế vật! Nhìn cái gì mà nhìn?”
Trương Trác Nhã trực tiếp tát một cái qua: “Còn nhìn tôi bằng ánh mắt bẩn thỉu đó của cậu, bà đây cho người moi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3457486/chuong-2117.html