“Diệp Bắc Minh thực sự đáng sợ đến thế sao?”
Một trăm linh sáu bị đà chủ lại không ai dám tiến lên một bước!
Cuối cùng, đà chủ thứ nhất lắc đầu: “Đi thôi, quay về tính kế lâu dài”.
Buổi chiều hôm đó, một hòa thượng trọc đầu đi trên phật quang vạn trượng từ phía tây đến, muốn đưa thi thể của mười tám phật tử đi.
Gru!
Sâu trong Thái Dương Tông vang lên một tiếng rồng gầm!
Tiếp đó, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục từ sâu trong Thái Dương Tông bay ra chém về phía đầu của hòa thượng đó!
“Một thanh kiếm nát mà thôi, cũng muốn chém tao?”, hòa thượng hừ lạnh lùng một tiếng.
Khí tức của Tổ Cảnh bùng phát, một cái chén sắt tím vàng bay ra đập về phía một kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
‘Choang’ một tiếng thanh thúy, chén sắt tím vàng nổ nứt tại chỗ!
Huyết long nghiền áp xuống!
“A… Đừng, thí chủ, chỉ là hiểu lầm…”
Hòa thượng kêu thảm một tiếng, hóa thành sương máu tại chỗ!
“Suýt…”
Các võ giả lén vây xem phía xa hít khí lạnh, kinh hãi đến bàn chân phát lạnh: “Trời ơi… là Tổ Cảnh đấy sao? Hắn là Thánh Tổ nào của Kim Phật Tông? Lại bỏ mạng rồi…”
“Có lẽ không phải là Tổ Cảnh, nhưng ít nhất cũng là bán bộ Tổ Cảnh…”, một số ông lão lắc đầu, ánh mắt càng thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3455343/chuong-2114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.