“Nhưng huynh thật lòng với muội, huynh không để ý muội từng có người đàn ông khác! Càng đừng nói người đàn ông đó đã chết!”
“Cút đi! Anh ấy chưa chết, huynh cút đi cho muội!”
Chu Nhược Giai tuyệt vọng hét lớn: “Tôi muốn đi tìm Bắc Minh, anh ấy chắc chắn chưa chết!”
“Hừ!”
Thiếu phụ mặc cung trang lạnh lùng hừ một tiếng: “Con xem con trông như thế nào, tự mình kiểm kiểm đi!”
“Sau đây không có lệnh của sư phụ, không đươc phép rời khỏi sơn cốc một bước!”
Trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
Chu Nhược Giai ngồi dưới đất, cơ thể không ngừng run lên.
Vương Thiên Thần tiến lên muốn an ủi, lại bị Chu Nhược Giai đẩy ra: “Huynh cút đi cho muội! Muội muốn đi tìm anh ấy, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
“Cho dù chồng của muội thực sự tự hủy, muội cũng phải mang tro xương của anh ấy về!”
Đôi mắt Vương Thiên Thần lóe sáng.
Mỉm cười: “Nhược Tuyết sư muội, sư phụ không cho muội rời khỏi sơn cốc!”
“Một mình thì không thể đến rừng rậm Tinh Hồn, hay là, huynh đưa muội đi?”
“Cái gì? Huynh đưa muội đi?”
Chu Nhược Giai kích động, tiến lên tóm lấy tay của Vương Thiên Thần!
Vô cùng mềm mại!
Vương Thiên Thần kích động đến mặt đỏ bừng, suýt nữa hưng phấn kêu lên.
Anh ta kiềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3379738/chuong-1909.html