“Quả nhiên là anh! Hu hu hu, sao anh lại ở đây!”
“Em còn tưởng anh không cần em nữa! Hu huh hu!”
Rồi lao vào lòng Diệp Bắc Minh.
Dúi mạnh lên vai của anh!
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh đỏ bừng, ôm chặt Hạ Nhược Tuyết, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.
“Anh từng tìm em, nhưng mãi không tìm thấy!”
“Có điều ông trời không bạc với anh, không ngờ chúng ta còn có thể gặp nhau ở thần giới! Nếu không tìm được em, anh cũng định về thế giơi Tam Thiên, trở về Huyền Giới, lật tung ở trời đất tìm em!”
“Hả?”
Hạ Nhược Tuyết ngẩn người, buông Diệp Bắc Minh ra.
Quỷ dị nhìn xung quanh: “Nơi này là… thần giới ư?”
Diệp Bắc Minh nhìn đôi mắt của Hạ Nhược Tuyết, nghi hoặc: “Sao thế? Em không biết ư?”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu “Em không biết, sao em lại đến thần giới rồi?”
“Em không biết làm sao mình đến thần giới ư?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Hạ Nhược Tuyết giải thích: “Ban đầu em rời đi, là vì sư phụ em Vạn Đạo kiếm chủ có một di nguyện!”
“Ông ấy hy vọng em sẽ phát huy làm rạng rỡ truyền thừa của ông ấy, nên trước khi chết đã để lại một bản đồ trong não hải của em!”
“Đó là một di tích, hồi còn trẻ sư phụ từng đến đó!”
“Sau khi em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3377542/chuong-1890.html