“Ông!”
“Tôi còn có nhiệm vụ tuần tra, đi trước đây!”
Nói xong, Khương Kiếm Phong hằm hằm liếc nhìn Hầu Tử một cái, rồi lại lạnh lùng lướt nhìn Diệp Bắc Minh!
Sau khi rời khỏi phạm vị của cổng thành, hạ lệnh với người bên cạnh: “Để ý chặt họ cho tôi, tìm được nơi dừng chân của họ, lập tức thông báo cho tôi!”
“Vâng!”
Trước cổng thành, Hầu Tử nói lời cảm ơn Thạch Trung Hổ: “Cảm ơn tiền bối ra tay tương trợ, tại hạ cảm kích bất tận!”
Thạch Trung Hổ lắc đầu: “Bạn của chủ nhân, là bạn của tôi!”
“Chủ nhân?”
Hầu Tử sợ giật mình: “Anh Diệp, thế này là thế nào?”
Chỉ có thực lực cảnh giới thần tôn trở lên mới có tư cách có được tinh hồn lệnh!
Một cảnh giới thần tôn đó!
Lại gọi anh Diệp là chủ nhân?
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Ở đây nhiều người, tìm một nơi rồi tôi giải thích cho anh”.
Hầu Tử giơ ngón tay cái: “Vãi, anh Diệp thật lợi hại!”
“Quả nhiên người lợi hại đi đến đâu cũng lợi hại, không giống tôi… tôi còn nghĩ mình thiên phú dị bẩm cơ!”
“Kết quả đến thần giới mới phát hiện tôi chẳng là gì hết…”
Cười khổ lắc đầu!
Diệp Bắc Minh vỗ vai anh ta: “Đừng nghĩ nhiều, anh em chúng ta không dễ gì gặp nhau được ở thần giới!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3376572/chuong-1872.html