“Căn cốt màu trắng cũng trở nên khủng bố như vậy, nếu chúng ta có được một chiếc…”
Soạt! Soạt! Soạt!
Lúc này, con mắt của tất cả mọi người đỏ bừng!
Dường như chiếc hộp Pandora trong lòng bị mở ra.
Ánh mắt nhìn sang Diệp Bắc Minh cũng từ kích động ban đầu trở nên sát ý hừng hực!
Ngư Thất Tình nhìn thấy cảnh này, vô cùng sốt ruột: “Em… em đừng nói lin tinh, như vậy sẽ khiến cậu Diệp rơi vào nguy hiểm!”
Ngư Thanh Thư buồn cười lắc đầu: “Chị, chị có thái độ gì vậy?”
“Chẳng lẽ chị và cậu Diệp có quan hệ gì?”
Khuôn mặt của Ngư Thất Tình lập tức trở nên tái nhợt.
Ngư Thanh Thư nhìn sang Ngư Chính Dương: “Bố, bố nhìn thấy rồi chứ?”
Ngư Chính Dương hừ lạnh một tiếng: “Xem ra bố vẫn quá nhân từ!”
“Không nên để con ra ngoài, nên cấm nhốt con một ngàn năm!”
Ngư Thất Tình ấm ức đến muốn khóc.
Vương Yên Nhi cau mày, không nhịn được nói đỡ cho Ngư Thất Tình: “Chú Ngư, Thất Tình cô ấy…”
Ngư Chính Dương không khách sáo lên tiếng: “Cô Vương muốn nhúng tay vào chuyện nhà của chúng tôi sao?”
“Tôi…”
Vương Yên Nhi còn muốn nói nữa.
Vương Tư Đạo khẽ quát một tiếng: “Yên Nhi, được rồi!”
Vương Yên Nhi chỉ đành im miệng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371759/chuong-1835.html