Độc Cô Vấn Thiên bình tĩnh lên tiếng: “Nhưng hận, thì có thể làm gì chứ?”
“Bố là bố của con, chẳng lẽ con phải giết bố báo thù cho mẹ sao?”
“Bao nhiêu năm trôi qua, con đâu còn tình cảm gì với bà ấy?”
“Bây giờ con trai chỉ hy vọng bố có thể thành công tiến vào cảnh giới tổ thần, thiên thu vạn đại!”
Trong ánh mắt của Độc Cô Bá Đạo lóe lên một niềm an ủi.
Mình cũng hơi hà khắc với thằng con trai này rồi!
“Thiên Nhi, uống cầm uống viên đan dược này đi”.
Vừa giơ tay, một viên đan dược màu vàng lơ lửng trong không trung!
Gru!
Một tiếng rồng gầm vang lên.
“Đan Long Tủy!”
Độc Cô Vấn Thiên kích động suýt nhảy lên, thụp một tiếng quỳ dưới đất: “Cảm ơn, cảm ơn bố!”
Độc Cô Bá Đạo đưa tay ra đỡ, Độc Cô Vấn Thiên đứng lên: “Sau này dừng cứ động một cái là quỳ, chúng ta là bố con, không cần phải làm vậy!”
“Vâng!”
Độc Cô Vấn Thiên kích động gật đầu.
Ông ta đưa tay ra xoa đầu con trai.
Bỗng nhiên, một miếng ngọc bội bay vào qua cửa đại điện, phá vỡ cảnh tượng cha hiền con thảo này.
Độc Cô Bá Đạo điểm một cái, trong ngọc bội vang lên giọng của Tiêu Vô Tướng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371747/chuong-1823.html