Cánh tay tóm chặt Diệp Nặc buông lỏng mấy phần, Diệp Nặc gọi một tiếng: “Ông ăn xin, ông ta ức hiếp Nặc Nhi!”
Soạt!
Ông lão nhếch nhác bước ra một bước, phút chốc đứng trước người Tiêu Vô Tướng.
Tiêu Vô Tướng phản ứng lại, đập một quyền về phía ông lão nhếch nhác: “Một lão ăn xin cũng dám ra mặt, cút!”
‘Rắc’ một tiếng giòn tan!
Khoảnh khắc nắm đấm của Tiêu Vô Tướng tiếp xúc với lồng ngực của ông lão nhếch nhác, lại… nổ tung!
“A…”
Cả cánh tay biến mất, Tiêu Vô Tướng bị sức mạnh của một quyền này đánh ngược lại!
Ngã xuống đất các hàng chục mét vô cùng thê thảm!
“Thành chủ…”
Đám cường giả thành Vạn Tượng hít khí lạnh!
Tiêu Vô Tướng vừa phun ra máu vừa kinh hãi hỏi: “Ông... ông là ai?”
Ông lão nhếch nhác đỡ lấy Diệp Nặc: “Cô bé, có ông ở đây, không ai dám ức hiếp cháu!”
Diệp Nặc nhìn Đông Phương Xá Nguyệt bị thương: “Ông ăn xin, cứu mẹ của cháu…”
Ông lão nhếch nhác cười, bước đến một bước.
Lập tức xuất hiện trước người Đông Phương Xá Nguyệt, chậm rãi ngồi quỳ xuống.
Lòng bàn tay xuất hiện chín cây châm cắm vào trong cơ thể Đông Phương Xá Nguyệt.
Trong tích tắc, thương tích trên người Đông Phương Xá Nguyệt hồi phục lại với tốc độ có thể thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371741/chuong-1817.html