Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nói như vậy, chúng ta vào đường cùng rồi?”
“Có thể nói như vậy”.
Đạm Đài Yêu Yêu gật đầu.
Diệp Bắc Minh trầm ngâm một lát: “Để đệ nghĩ cách!”
Liền sau đó, lấy ra một miếng ngọc bội từ trong chiếc nhẫn trữ vật.
Truyền một luồng chân nguyên vào trong đó!
Một giọng nói vui mừng truyền ra từ trong ngọc bội: “Cậu Diệp, cuối cùng cậu cũng liên lạc với tôi rồi, tình hình cậu ở thành Vạn Tượng thế nào rồi?”
“Có chuyện gì cần tôi giúp phải không?”
Chính là Vương Yên Nhi.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cô Yên Nhi, đúng là có một chuyện nhờ cô!”
“Được, cậu nói đi”, Vương Yên Nhi cười nói.
Diệp Bắc Minh không vòng vo, trực tiếp nói ra yêu cầu của mình: “Tôi cần mười hai suất giải trừ thân phận kẻ vượt biên!”
“Cái gì?”
Vương Yên Nhi sợ giật mình, hơi lắp bắp: “Cậu… cậu Diệp, cậu đang đùa phải không?”
“Khó lắm hả?”, Diệp Bắc Minh cau mày.
Vương Yên Nhi cười khổ một tiếng: “Cậu Diệp, cậu đã biết chuyện kẻ vượt biên, thì chắc là biết pháp tắc thần giới đáng sợ thế nào phải không?”
“Cho dù là nhà họ Vương toi, trong mười năm cũng chỉ có một suất thôi!”
“Mười hai suất… trừ phi là kiểu như điện thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371731/chuong-1807.html