Chiếc lồng giam Chu Nhược Giai, Long Khuynh Vũ, Mặc Đình Đình, Hầu Tử nổ tung.
Một người tu võ xông lên phía trước lập tức hóa thành một màn sương máu ngay tại chỗ!
"Chạy mau đi..."
Khi những người tu võ còn lại thấy vậy thì xoay người bỏ chạy.
Diệp Bắc Minh duỗi tay trái ra, tung một cú!
Phụt! Phụt! Phụt…
Tất cả những người tu võ vọng tưởng muốn dây dưa với ba người phụ nữ Chu Nhược Giai đều hóa thành một màn sương máu!
Một giây kế tiếp, Diệp Bắc Minh xoay người lại nhìn mấy người kia, bỏ một viên thuốc vào trong miệng bọn họ.
Chiếc kim bạc hạ xuống!
Mọi người cuối cùng cũng trở lại bình thường.
"Mau cứu Hầu Tử..."
Diệp Bắc Minh bước tới trước mặt Hầu Tử, chữa lành vết thương cho anh ta.
Hầu Tử nhếch miệng cười toe toét: "Anh Diệp, anh không cần mỗi lần đều chơi đến cực hạn đấy chứ?"
"Hù chết tôi rồi!"
Chỗ sâu trong đôi mắt Diệp Bắc Minh khẽ động, thở phào nhẹ nhõm: "Hầu Tử, vết thương của anh sẽ không ảnh hưởng tới con đường võ đạo".
"Nói nhảm, tôi cũng không phải kẻ ngốc!"
Hầu Tử khẽ mỉm cười: "Tôi chỉ đánh gãy tay chân của mình nên không thể cử động được thôi!"
"Chẳng lẽ tôi thực sự sẽ hủy hoại bản thân sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371697/chuong-1773.html