"Nhược Giai, Hầu Tử, cô Long, Đình Đình, cô Diệp, nếu như các người không chịu đựng nổi nữa thì hãy để tôi bảo vệ mọi người!", Diệp Bắc Minh mở miệng.
Chu Nhược Giai lắc đầu: "Không, em muốn tự mình thử xem!"
Hầu Tử đổ đầy mồ hôi, cười nói: "Anh Diệp, nếu như có thể kích thích tiềm năng thì tôi sẽ tự mình chịu đựng!"
Long Khuynh Vũ cũng từ chối!
Mặc Đình Đình nắm chặt nắm tay lại, nghiến răng nghiến lợi chịu đựng!
Diệp Vy Ny nhắm mắt lại, gắt gao mím môi.
Một bên khác, đám người Lê Mộng Ly, Chu Băng Dao, Chu Toàn, Hạ Nhân Kiệt, Mã Phi Vũ đều đã không chịu đựng nổi nữa!
Bước đến bên cạnh Trương Vân Phi một cách khó khăn.
"Anh Trương, chúng tôi xin được bảo vệ!"
Khóe miệng Trương Vân Phi hiện lên một nụ cười, nói ra ba chữ: "Tôi từ chối!"
“Gì cơ?”
Trái tim của bọn họ lập tức chìm xuống đáy vực sâu.
“Tại sao?”
Chu Toàn, Hạ Nhân Kiệt, Mã Phi Vũ đỏ hoe mắt.
Chu Băng Dao nức nở hỏi: “Anh Trương, chẳng phải ban đầu chúng ta đã thống nhất rồi hay sao?”
Lê Mộng Ly ngơ ngác: “Đúng vậy, anh Trương, anh đã đồng ý sẽ che chở cho chúng tôi rồi mà!”
Trương Vân Phi cười tươi, lắc đầu không chút nể nang: “Cảnh giới của mấy người quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371674/chuong-1750.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.