“Tôi biết anh Diệp mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức đó!”, Hầu Tử đỏ mặt tía tai.
Long Khuynh Vũ nuốt nước miếng: “Đúng thế, mỗi lần anh ta đều có thể phát huy ra thực lực vượt xa người thường!”
Lê Mộng Ly sợ đến hai chân mềm nhũn, phải dựa vào chiếc ghế bên cạnh.
Nhưng câu nói vừa nãy của tên nhóc này, thực sự khiến hắn suýt tức đến nổ tung!
Cho dù không có Trương Tuyệt Long liên lạc với hắn, chỉ dựa vào thái độ vừa nãy của tên nhóc này!
Thì đã là người chết rồi!
Người thanh niên hung dữ gầm thét: “Vương Nguyên tao đã làm sứ thần ba khóa, trước nay chưa từng thấy kẻ cuồng ngạo nào như mày!”
“Hôm nay mày không chết, mặt mũi của tao để ở đâu?”
Gần như sắp quỳ xuống đất!
Các học viên khác của học viện Viễn Cổ đều ngây người tại chỗ!
Ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh trên đài cao!
Ngoại trừ kinh sợ, thì ngưỡng mộ nhiều hơn!
Đúng thế! Ngưỡng mộ!
Mẹ kiếp, anh ta là thiên sứ đó! Địa vị gần như ngang bằng với lão thiên vương!
Lúc này, lại bị Diệp Bắc Minh tóm chặt cổ giống như con gà con, sống chết ở hết trong một ý nghĩ của anh!
Đây là cảnh tượng mà mọi người nằm mơ cũng không dám nghĩ!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371646/chuong-1722.html