Anh cũng nắm chắc một quyền đánh Kiếm Phá Thiên thành sương máu!
May mà Kiếm Phá Thiên không biết, nếu không lại không biết ông ta sẽ tỏ vẻ thế nào!
“Vãi!”
Hầu Tử dậm mạnh một cái: “Anh Diệp, lợi hại quá!”
“Toi còn tưởng trong một năm tôi tiến vào cảnh giới Đế đã là nghịch thiên rồi!”
“Không ngờ luận mức độ nghịch thiên, vẫn chưa bằng anh!”
Diệp Bắc Minh cười, vỗ vai Hầu Tử: “Một năm nay vất vả cho anh rồi!”
Hầu Tử đỏ mắt: “He he, chút khổ này có là gì?”
“Chỉ là bị người ta đánh thành tàn phế gần mười lần thôi mà? Cũng không phải không vượt qua được”.
“Nhược Giai mới khổ nhất!”
Mọi người chuyển ánh mứt, nhìn sang Chu Nhược Giai.
Cô ấy đứng bên ngoài đám người nhất, đôi mắt đẹp đỏ bừng, lặng lẽ nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh đau lòng.
Chậm rãi đi đến nắm tay của Chu Nhược Giai: “Nhược Giai, xin lỗi để em chịu khổ rồi…”
Chu Nhược Giai cười lắc đầu, ôm chầm lấy Diệp Bắc Minh.
Mọi người mỉm cười nhìn hai người
Bỗng nhiên.
“Khụ khụ!”
Kiếm Phá Thiên ho khan hai tiếng: “Hết chuyện để làm rồi phải không? Đi đi đi! Để chỗ này cho họ!”
Mọi người mới hiểu ra, đều quay người lui ra khỏi đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371642/chuong-1718.html