Chủ Luân Hồi phì cười: “Một đám người đạo mạo ra vẻ, là các người đã cướp khí vận Hoa tộc thượng cổ!”
“Muốn giết cứ giết, nhiều lời thế làm gì?”
“Ha ha ha!”
Trong sấm sét màu bạc, một cô gái phát ra tiếng cười như chuông bạc: “Khí vận cuối cùng của Hoa tộc, đã bị tam hoàng ngũ đế tiêu hao rồi!”
“Diệp Vô Nhai, ông là huyết mạch cuối cùng của Hoa tộc, ông thực sự nghĩ chúng tôi không biết ông còn sống sao?”
“Bắt đầu từ ngày ông trọng sinh, chúng tôi đã chú ý đến hành động của ông!”
“Bây giờ chúng tôi chơi đủ rồi, ông, có thể chết được rồi!”
Vừa dứt lời, cô gái đưa ra bàn tay mềm mại!
Nghiền áp về phía chủ Luân Hồi!
Chủ Luân Hồi quát lớn một tiếng: “Đến chiến đi!”
…
Cùng lúc đó.
Sơn động cấm địa của học viện Viễn Cổ.
Diệp Bắc Minh mở mắt, ngay cả con mắt thần ma thứ ba ở giữa đôi lông mày cũng lặng lẽ mở ra.
“Khí tức biến mất rồi! Khí tức liên quan đến huyết mạch của tôi biến mất rồi!”
“Tiểu tháp, con của tôi gặp nguy hiểm!”
Diệp Bắc Minh vô cùng lo lắng.
Thậm chí, anh định đứng lên, xông ra khỏi động huyệt.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371634/chuong-1710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.