"Được, được, được!"
Mọi người kích động gật đầu.
Diệp Bắc Minh dặn dò một câu: "Tạm thời đừng nói cho người khác tôi có thể khôi phục, tôi rất muốn nhìn xem rốt cuộc bộ mặt thật của những người kia có thể đến mức nào!"
"Chỉ là trong khoảng thời gian tôi bế quan, mọi người phải chịu uất ức một chút rồi!"
"Không có việc gì!"
"Chỉ cần anh có thể khôi phục, chúng tôi không cảm thấy uất ức!"
Đám người kích động hẳn lên.
Diệp Bắc Minh lại dặn dò vài câu, chuẩn bị bế quan khôi phục ngay bên trong cấm địa!
Sau khi mọi người lưu luyến rời đi, Diệp Bắc Minh trực tiếp tìm tới một hang động bị bỏ hoang!
Sau khi đóng kín cửa hang động, thần niệm của anh tiến vào bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Sâu trong khí tức Hỗn Độn tối tăm mờ mịt, một bảo tháp màu đen cổ xưa đứng vững!
"Tiểu tháp, vừa rồi ông có nói đến xương Chí Tôn là sao?"
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, cậu còn nhớ Huyền Các của nhà họ Diệp không?"
"Sau khi cậu đốt Thiên Đăng đã lấy được chín món đồ, trong đó có một cái hộp lấy được từ trong một di tích viễn cổ!"
"Đương nhiên là tôi còn nhớ!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Tháp Càn Khôn Trấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371619/chuong-1695.html